XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Tù Lung


Phan_3

Ba một tiếng, lông mi Hứa Tuấn Thiên hơi rung động một chút. Rất đau, nơi bị đánh có cảm giác hệt như bị lửa thiêu. Bất quá Hứa Tuấn Thiên biết mình không hề chảy máu. Nhưng như vậy mới càng đáng sợ, nếu tên kia muốn, tuyệt đối có thể khiến mình không chảy một giọt máu nhưng chịu đủ tra tấn đến chết. Cổ, bên hông, thắt lưng, bụng, đùi….Chết tiệt, roi da vì quá mềm mại nên không dễ dàng khống chế, nhưng tên gia khỏa kia sử dụng cứ như đang tùy ý điều khiển một bộ phận trên cơ thể mình.

Hắn biết ý đồ của y. Muốn thông qua tra tấn làm tinh thần hắn sụp đổ. Chuyện này cũng không hiếm lạ gì, thời điểm hắn làm bộ đội đặc chủng cũng từng làm như vậy. Hứa Tuấn Thiên biết, trong trường hợp tương đối yếu thế như vầy, thỏa hiệp là phương pháp tốt nhất. Nhưng không biết vì cái gì,Hứa Tuấn Thiên luôn đặt lý trí trên tình cảm, hiện tại lại chọn hành động ngu xuẩn nhất. Hắn không muốn cầu xin tên gia khỏa kia tha thứ!

Cái gì mà nô lệ với tù binh chứ! Hắn là Hứa Tuấn Thiên, là người không chịu khuất phục dưới bất cứ kẻ nào!

Cứ nghĩ như thế, hắn ngậm chặt miệng lại, im lặng cố chấp phản kháng.

Roi da đột nhiên ngừng lại, Hứa Tuấn Thiên cảm giác cơ thể mình đang bị kéo căng hết mức. Hắn không nghĩ rằng Y Ân dễ dàng từ bỏ trò chơi mới mẻ này, mặc kệ là xuất phát từ lòng tự tôn ngớ ngẩn hay sự khát máu của con quái vật này. Y Ân đứng phía trước, đang nhìn hắn. Có lẽ Y Ân đang suy nghĩ phương pháp làm tên nô lệ cứng đầu này khuất phục.

Hứa Tuấn Thiên châm biếm nhếch khóe môi, bởi vì cúi thấp đầu nên hắn cũng không lo lắng bị Y Ân nhìn thấy.

Quần áo bị roi đánh rách tơi tả, may mắn trong phòng có hệ thống lò sưởi, Hứa Tuấn Thiên không hề cảm thấy lạnh. Nhưng mà….tựa hồ hệ thống phả nhiệt hơi cao một chút. Liếm liếm môi, hắn cảm thấy có chút khát nước, mồ hôi chảy càng nhiều. Sao lại như vậy! Độ ấm không ngừng tăng cao, quả thực giống hệt như đang ở trong sa mạc.

Mồ hôi chảy vào mắt, nóng bỏng khô khốc. Hứa Tuấn Thiên không thể không mở mắt ra. Thoáng chốc hắn ngây ngẩn cả người, hắn thấy Y Ân đang bình tĩnh nhìn mình. Cặp mắt lục sắc mờ ảo hiện lên một tầng màu vàng.

“Ánh mắt của ngươi….”

Quả thực giống như bị mê hoặc, Hứa Tuấn Thiên hạ quyết tâm tuyệt đối không mở miệng cứ như vậy ngây ngốc hỏi.

Đôi đồng tử của Y Ân nhìn Hứa Tuấn Thiên đột nhiên bắt đầu co rút lại, tầng quang mang màu vàng kia ngày càng lan rộng ra. Hứa Tuấn Thiên không ý thức được đang có chuyện gì xảy ra, trói buộc trên tay bị xé đứt, sau đó cả người hắn bị nhấc bổng lên. Tên gia khỏa kia đang phát điên gì a. Tiếng gió vù vù bên tai, trước mắt là một mảnh màu xanh, tột cùng là tốc độ gì có thể gây ra ảo giác như vậy.

“Buông ra!”

Hắn vừa kêu to vừa dùng sức cạy bàn tay Y Ân đang bấu chặt bên hông. Rất đau, tên này muốn bẻ gãy thắt lưng hắn sao?

Y Ân hừ một tiếng, vung tay ném nam nhân ra ngoài.

Rầm một tiếng, Hứa Tuấn Thiên té vào trong nước, hắn không ngờ trong tòa thành lại có một hồ nước sâu như vậy. Đầu óc có chút choáng váng xoay mòng, một lượng nước lạnh lớn ào ạt xông vào khoang miệng khoang mũi. Nhưng tay chân vẫn vùng vẫy theo bản năng, mặc kệ tư thế khó coi thế nào, ít ra không giống như hòn đá lao xuống dốc.

Cuối cùng đầu ngón tay đụng phải vật gì đó cứng rắn, vật thể bóng loáng có hình chữ nhật. Đang định bắt lấy bò lên, đột nhiên mắt cá chân bị thứ gì đó bắt được. Hứa Tuấn Thiên cả kinh, vội vàng vùng vẫy. Nhưng thứ đó rất mạnh, hắn phản kháng hệt như một con kiến. Thân thể nhanh chóng bị kéo xuống, trơ mắt nhìn vùng ánh sáng ngày càng xa.

Bị kéo thẳng xuống đáy, thứ đó buông mắt cá hắn ra, nhanh chóng bắt lấy hai cổ tay, đặt hắn lên trên nền cát.

Hứa Tuấn Thiên thấy một đôi mắt xanh mơn mởn. Ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy dường như đã gặp đôi mắt này ở đâu đó. Nhưng hiện tại không phải thời điểm để nghĩ tới điều này, thống khổ vì không thể hít thở làm hắn liên tục vùng vẫy, nhưng thứ này càng giữ chặt hơn, lạnh lùng nhìn lượng lớn bọt khí từ mũi và miệng hắn thoát ra.

Vùng vẫy của Hứa Tuấn Thiên ngày càng yếu ớt, ánh mắt cũng từ từ khép lại, hắn cảm thấy mình sắp chết.

Đột nhiên, một luồng hơi thở trong lành đưa đến trong miệng hắn. Rất ngọt, thân thể lập tức sống lại. Hắn mở miệng ra, tham lam mút vào thứ gì đó mềm mại trên miệng mình.

Chương 5

Có thứ gì đó luồn vào trong miệng, mềm mềm trơn trượt, mang theo hơi thở xâm lược mãnh liệt. Hứa Tuấn Thiên dùng sức lắc mạnh đầu, muốn cắn đứt thứ kia, nhưng hắn không thể nào khép miệng lại được. Một lượng lớn không khí thoát ra khỏi miệng, ý thức vừa mới thanh tỉnh được một chút lại trở nên mơ hồ.

Đột nhiên một cỗ lực đạo mạnh mẽ đem hắn từ trong nước kéo ra ngoài. Mất hết sức lực, thân thể bị ném mạnh xuống nằm sấp trên mặt đất cứng rắn. Hứa Tuấn Thiên há to miệng, lá phổi cơ hồ bị phá nát. Hắn ho khan, bộ dáng vô cùng chật vật.

Dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, cảnh giác ngẩng đầu lên, hắn nghe thấy tiếng thở sâu của dã thú, ngay sát bên cạnh.

Một đám lông lá bù xù đi lại gần, cọ sát lên lưng hắn. Toàn thân cứng ngắc, hắn hoàn toàn bị thứ kia đè dưới thân.

Gáy cổ nóng hầm hập, đáng chết, thứ nọ dám liếm lên. Cuộn mình lăn một vòng, từ bụng thứ kia thoát ra ngoài, cuối cùng Hứa Tuấn Thiên cũng thấy rõ bộ dáng của thứ kia. Nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy rất sợ hãi.

Đây là một loại bản năng, con người được kế thừa từ tổ tiên thời xa xưa bản năng sợ hãi trước dã thú.

Một….một con sói bạc.

Mồ hôi lạnh từ lưng chảy xuống, bị gió lạnh thổi qua, vừa lạnh lại dính dính, rất khó chịu.

Hứa Tuấn Thiên không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn con ngân sói chậm rãi đến gần, dùng ánh mắt khát máu nhìn mình từ trên xuống dưới. Tựa hồ như đang đánh giá xem bộ vị nào tốt nhất. Lúc này, Hứa Tuấn Thiên hiểu được cảm giác của đám heo trong lò mổ.

Con ngân sói rất lớn, một móng vuốt có thể bao phủ ngực hắn.

Hứa Tuấn Thiên bị nó đặt bên dưới, cảm giác rất quen thuộc. Đúng rồi, nó chính là con ngân sói trong ngày tuyết đó. Đầu ong ong một tiếng, con súc sinh này muốn tới báo thù. Bất quá lão từ sẽ không ngoan ngoãn để ngươi cắn.

Hứa Tuấn Thiên cong gối, đá một cước vào cằm nó. Phần eo hắn rất mềm dẻo có lực, trong tình huống khó khăn, động tác này của hắn trông vô cùng đẹp mắt. Ngân sói nghiêng đầu né tránh, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.

Hứa Tuấn Thiên không hề quay đầu lại nhìn, lập tức xoay người bỏ chạy.

Đây là một khu rừng rậm, cây cối cao lớn che khuất cả bầu trời, cơ hồ không thể thấy được ngôi sao nào.

Tiếng gió vù vù bên tai. Hứa Tuấn Thiên đã muốn đem hết sức lực của mình ra để cố sức chạy. Thân thể hắn bị thương, lại không ăn gì từ tối đến giờ, có thể kiên trì đến bây giờ đã là kì tích. Hắn chạy vòng qua các cây đại thụ, hi vọng rừng cây rậm rạp này có thể ngăn cản con sói một lúc.

Nhưng hắn hiển nhiên đã quá xem nhẹ bản lĩnh của con sói. Nó căn bản không cần chơi trò trốn tìm để đuổi theo Hứa Tuấn Thiên. Hứa Tuấn Thiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, đám cây cối phía trước đã bị con sói chặt đứt.

Hứa Tuấn Thiên trợn mắt há hốc mồm, cây đại thụ kia đường kính cũng 10 met a.

Con sói hướng hắn nhe răng, ý tứ rất rõ ràng──ngươi còn dám chạy nữa, đừng trách ta.

Hứa Tuấn Thiên lặng lẽ di chuyển bước chân, đột nhiên quyết tâm chạy sang hướng bên cạnh.

Một đạo ngân quang xẹt qua trước mắt hắn, cùng lúc đó là âm thanh cây cối ngã xuống đất. Nếu Hứa Tuấn Thiên không nhanh nhẹn nhảy qua một bên, hắn đã sớm bị cây cối đè lên.

Con sói rõ ràng không còn kiên nhẫn, nó cắn áo Hứa Tuấn Thiên, đem hắn vứt ra ngoài.

Vù một cái, Hứa Tuấn Thiên ngã xuống thật mạnh. Hắn còn chưa kịp đứng lên, cơ thể đã bị con sói giẫm lên.

Quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nó một cái, con sói tăng thêm lực đạo. Hứa Tuấn Thiên cắn răng, cảm thấy không khí trong phổi cơ hồ bị nó ép ra hết. Nửa người trên bị con sói đặt dưới thân, phần dưới eo hơi nhếch cao.

“Mẹ nó, ngươi có gan cứ cắn một ngụm chết lão tử.”

Hứa Tuấn Thiên thề với lòng mình, nếu đêm nay có thể thoát khỏi miệng con sói này, hắn nhất định sẽ đi vái lạy tất cả các vị thần tiên.

Cơ thể chợt cảm thấy lạnh, quần bị con sói xé rách. Hắn chấn động. Con súc sinh này muốn làm gì, lột hết quần áo mới chịu ăn sao?

Có thứ gì đó nóng hầm hập cào lên da, cùng với âm thanh ồ ồ thở dốc. Hắn biết con sói đang để lại mùi lên cơ thể mình, dã thú luôn có đặc tính xác định lãnh thổ. Bất quá….hắn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Thuận theo những hành động khác thường của con sói, cảm giác lo lắng chậm rãi gom góp lại, cuối cùng biến thành vô cùng sợ hãi.

Hai chân bị tách ra, một vật thô cứng đáng sợ gì đó đặt lên khe hở non mền trong khoảng không giữa hai chân chậm rãi chuyển động lên xuống.

“Dừng lại! Dừng lại!” Hắn cuối cùng cũng hiểu được, con súc sinh này đem hắn trở thành thú cái, muốn làm cái chuyện này với hắn. Hắn cố sức vùng vẫy, hai tay bấu sâu vào mặt đất. Nhưng khí lực con sói rất lớn, đem cả người hắn cố định trên mặt đất. Hắn quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu như máu:

“Lão tử giết ngươi. Cút, cút ngay.”

Cửa vào bị thứ nóng rực gì đó chèn vào, hắn cắn răng, liều mạng căng cứng cơ thể, chết sống cũng không cho con sói đi vào.

Đột nhiên có một thứ gì đó nóng hổi liếm lên da hắn, thuận theo sống lưng một đường đi xuống liếm lên cửa huyệt.

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, chỗ này chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

Đầu lưỡi con sói rất thô ráp, còn có móng vuốt sắc nhọn, mỗi lần liếm qua, bộ vị non mịn sẽ nhẹ nhàng run rẩy. Khoái cảm tê dại thuận theo xương sống, xông thẳng lên não. Hắn không bài xích, thậm chí còn có thể dạy cho bạn giường biết cách làm thế nào để tình ái lên tới đỉnh điểm vui sướng, nhưng hiện tại hắn đang bị một con sói chà đạp, mất đi vị trí chủ động, đây là điều hắn không thể chịu được.

Hắn bắt đầu dùng ngôn ngữ vô cùng ác độc để chửi con sói, hắn biết con dã thú này nghe hiểu được. Nhưng hắn chửi càng độc địa, con dã thú lại càng hưng phấn. Không đơn giản chỉ là cái mông, toàn thân hắn đều bị con sói liếm qua. Con sói đặc biệt rất thích hạ thân hắn, đầu lưỡi mềm dẻo liên hồi liếm cắn lên khe hở và nam căn phía trước.

Rất nóng, trên người con sói tỏa ra mùi giống đực nồng đậm. Hai chân hắn muốn nhũn ra, khóe mắt chảy ra nước mắt, hắn vừa mắng vừa vươn tay cầm lấy tính khí đang nhếch cao của mình. Nơi nó có chút dính, lại vừa cứng vừa nóng. Một bàn tay căn bản không thể giữ được.

Khó nhìn quá!

Đột nhiên, đầu lưỡi con sói đảo qua da thịt bên trong đùi. Hắn quát to một tiếng, đạt được một chút cao trào.

Nơi đó rất mẫn cảm, bình thường hắn cũng không chạm tới. Hiện tại sao có thể chịu nỗi con sói thô lỗ liếm loạn như vậy. Hắn muốn xoay người lại, nhưng con sói không cho phép, nó rất thích thú với trò chơi mới này.

Móng vuốt sắc nhọn cào xước mặt trong đùi non mịn, đầu lưỡi mạnh mẽ liếm lộng đôi tinh hoàn căng phồng.

“Dừng lại, súc sinh!”

Hắn kêu to, đầu để trên mặt đất, hai tay vói vào mãi tới khi chạm được bộ phận sinh dục đang căng cứng dùng sức mân mê.

Trước mắt là một mãnh đỏ tươi, hắn không biết chính mình đang làm gì. Hắn chỉ biết trong cơ thể có một luồng nhiệt lưu điên cuồng bùng cháy, hắn chỉ biết mỗi lần thứ trong bàn tay co rút, cơ thể sẽ cảm nhận được cơn khoái cảm mãnh liệt.

Tiểu huyệt phía sau hình như bị cái gì đó mở ra, mềm mại, thoải mái. Thân thể hắn đang bị người khác nhìn, ngay cả bên trong cơ thể cũng bị nhìn không sót thứ gì. Đây là một cảm giác mới lạ, chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác bị mạnh mẽ xâm lược như vậy. Hắn lớn tiếng quát to, nam căn phía trước bắn ra lượng lớn tinh dịch.

Một chút khí lực cũng không có. Hắn vẫn giữ tư thế nhếch mông, quỳ rạp trên mặt đất hớp từng ngụm không khí.

Hạ thân trần trụi, trong khe mông, trên đùi, trên bụng tất cả đều là nước bọt của con sói và tinh dịch của hắn.

Tiểu huyệt có chút trướng đau, tựa hồ bị thứ gì đó tách ra. Không phải đầu lưỡi, mà một thứ gì đó lớn hơn nhiều….

Hắn trừng lớn ánh mắt, hai tay cào trên mặt đất muốn thoát ra. Nhưng không còn kịp nữa, tính khí thô to đến mức làm người ta sợ hãi đã từng chút từng chút tiến vào bên trong tiểu huyệt.

Trứ bỏ lúc đầu hét thảm một tiếng, hắn không hề phát ra âm thanh nào nữa. Hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn về phía trước, răng nanh cắn chặt phát ra tiếng trèo trẹo. Hắn không thể nhìn được tình cảnh phía sau, vì thế cảm giác trên cơ thể càng mãnh liệt hơn.

Đây là một hình phạt tàn khốc.

Tiểu huyệt bị kéo căng đến tận cùng, bị xé rách, nhưng con sói vẫn tiếp tục đi sâu vào. Thứ kia không biết đến mức nào mới tới gốc. Hắn không biết tới lúc nào con sói mới ngừng lại, cảm giác bụng mình bị đâm xuyên qua. Tràng ruột mềm mại bắt đầu rên rĩ, gắt gao siết chặt lấy hung khí xâm nhập. Tiếng trái tim con sói đập thình thịch áp bức từng sợi thần kinh của hắn.

Đây là một buổi tiệc sau một trận cướp đoạt chinh phục kịch liệt.

Hắn hoàn toàn không có cảm giác khoái cảm. Sau vài lần hôn mê, dưới những cơn đau đớn kịch liệt làm hắn tỉnh lại. Mồ hôi chảy xuống mắt, vừa chua xót lại chan chát. Thân thể bị đâm sâu lắc lư không ngừng, có dòng chất lỏng ấm áp men theo đùi non chảy xuống, hắn biết tiểu huyệt đã bị phá hỏng. Trong cơ thể đầy ắp vết thương, mỗi lần con sói chuyển động, đều làm cho những vết trầy xước thật nhỏ này chảy ra ngày càng nhiều máu.

Hô hấp con sói ngày càng nặng nề, tốc độ chuyển động ngày càng nhanh, sắp đạt tới cao trào. Mơ mơ màng màng, hắn thấy được những móng vuốt bạch sắc của con sói đang giữ bả vai mình.

Nheo mắt, quay qua, dùng sức cắn thật mạnh──ngươi làm lão tử đau, lão tử cũng không để ngươi dễ chịu.

Con sói rống to một tiếng ngao ô, còn chưa đạt tới cao trào đã bắn vào bên trong cơ thể hắn.

Hắn cảm thấy thỏa dạ, đầu nghiêng sang một bên, ngất đi.

Chương 6

Đây là cái gì!

Hứa Tuấn Thiên chậm chạp mở to mắt, phát hiện hắn đang nằm trong một cái lọ hình tròn kỳ quái. Vây quanh mình là một thứ chất lỏng trong suốt, ấm áp, sền sệt lại dinh dính như trứng gà. Thử giật giật cánh tay, không bị đông đặc lại. Thật là kỳ lạ, lỗ chân lông dường như đang mở ra, thứ chất lỏng này đang từ từ tiến vào cơ thể hắn, cùng dung hòa với máu trong cơ thể.

Vết thương trên cánh tay đang từ từ biến mất, tiểu huyệt phía sau cơ hồ cũng không còn đau đớn. Trước đây ở trong quân đội hắn cũng từng thấy chúng. Những loại thuốc chữa vết thương nhanh chóng, nhưng không đến mức thế này……

Hắn vươn tay ra sau đó khép lại.

Chỉ có thể nói khoa học kỹ thuật ở tinh cầu này đã vượt xa địa cầu.

Hai chân dùng sức đạp một chút, thân thể tựa như một chú cá đang bơi lội trong nước. Dòng nước xẹt qua cơ thể, cảm giác giống như đang bay lượn trong không trung.

Hắn tùy ý thả lỏng cơ thể, phun ra một lượng bọt khí, thoải mái hô hấp trong nước.

“Chủ nhân, hắn ta phục hồi rất tốt.” Quản gia hơi cúi người, cung kính nói.

Y Ân gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nam nhân trên màn hình. Trên môi y bất ngờ xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, đối với thứ tốt đẹp y không bao giờ tiếc lời khen ngợi.

Không thể phủ nhận, Hứa Tuấn Thiên rất đẹp, một vẻ đẹp nam tính được rèn luyện lâu dài. Trong làn nước óng ánh, sáng tối xen kẽ, phơi bày từng tấc da thịt hoàn mỹ của hắn ra ngoài. Đôi chân dài, eo thon nhỏ, mông vểnh…..

Y Ân nhìn xuống, lực đạo đang vuốt ve con sói con trong ngực có chút tăng mạnh. Con sói đang ngoan ngoãn nằm trong ngực y có chút đau đớn, mở mắt ra, có chút bực bội phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

“Đem hắn tới phòng ngủ của ta.”

Y phân phó.

Quản gia tiếp thu, sau đó được y cho phép, cung kính lui ra ngoài.

“Hắn hình như vẫn chưa phát hiện.”

Y Ân chăm chú nhìn vào vị trí giữa hai chân nam nhân:

“Nhưng như thế lại có chút thú vị.”

Y liếm liếm môi, tuy chỉ mới ba ngày, nhưng y lại rất nhớ thân thể của nam nhân kia.

Nửa giờ sau, Hứa Tuấn Thiên đã ăn mặc chỉnh tề, đứng trong phòng ngủ của Y Ân. Sở dĩ hắn biết đây là đâu bởi vì quản gia đã nhắc nhở trước. Chỉ có những quý tộc lớn mới có những quản gia như vậy, mỗi động tác đều chuẩn mực như được dùng thước đo đếm cẩn thận, âm thanh ôn hòa lịch sự, trên mặt luôn có nụ cười tinh tế. Tóm lại rất điềm đạm, không phô trương cũng quá lạnh nhạt, khiến cho người ta không thể nhìn thấu được. Nhưng khi rời đi, vị quản gia này đã làm một việc lệch khỏi quỹ đạo vốn có của mình. Ông nói với Hứa Tuấn Thiên, tuyệt đối không được chọc giận chủ nhân.

Nghe ra chính là đang quan tâm hắn. Sau khi trải qua một đêm bi thảm như vậy, nếu Hứa Tuấn Thiên vẫn không nhận ra thiếu niên kia chính là lang nhân, thì hắn quả thực ngu xuẩn đến cực điểm. Hứa Tuấn Thiên là một người thông minh. Cho dù không được quản gia nhắc nhở, hắn cũng không dại gì chọc vào tên lang nhân kia.

Sức mạnh chênh lệch quá xa, hắn vẫn còn rất yêu quý tính mạng của mình.

Nhưng sau đó lại suy nghĩ, vì sao quản gia lại nhắc nhở hắn như vậy? Tuyệt đối không phải Y Ân bày kế bảo ông ta làm như vậy. Là một quản gia, khi làm bất cứ việc gì điều đầu tiên phải nghĩ tới là lợi ích của chủ nhân. Hứa Tuấn Thiên thấy nghĩ như vậy có vẻ hợp lý hơn.

“Quần áo này rất hợp với ngươi.”

Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau, Hứa Tuấn Thiên bỗng chốc rùng mình, quả thực hắn đã quá sơ ý.

Y Ân lướt qua hắn, đi về phía sô pha, trên bàn nhỏ đã để sẵn một ly rượu vang đỏ.

Y Ân đã thay bộ quần áo lễ phục sang trọng ra, mặc một chiếc áo dài trắng tinh theo phong cách Trung Đông. Thuận theo bước chân, vạt áo được thêu chỉ vàng đen tinh xảo khẽ phấp phới, lộ ra lớp da thịt trắng nõn bên trong, vô cùng yêu diễm quyến rũ.

Không có ai hợp với bộ quần áo này hơn y. Hứa Tuấn Thiên nhìn thiếu niên ngồi xuống sô pha, cầm lấy ly rượu vang đỏ. Y không uống, chỉ hơi lắc lư ly rượu.

Hứa Tuấn thiên nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn, cảm thấy có chút khát.

“Ngươi bắt ta, rốt cuộc muốn thế nào?” Cảm giác không thể phản kháng này rất đáng ghét, Hứa Tuấn Thiên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Y Ân hớp một ngụm rượu, đôi môi nhiễm một lớp rượu vang đỏ càng thêm xinh đẹp: “Ta muốn ngươi làm nô lệ của ta.”

Đây là lần thứ hai Hứa Tuấn Thiên nghe Y Ân nói như vậy. Không phải nói đùa, thiếu niên đã nắm ưu thế trong tay không cần phải lừa hắn.

“Ta không hiểu, sao ngươi lại cố chấp như vậy. Với quyền thế địa vị của ngươi, chắc chắn không thiếu nô lệ.”

“Nhưng không thích hợp.”

Y Ân đặt ly rượu xuống, đứng lên. Y thoạt nhìn trông vô cùng nhỏ nhắn xinh đẹp, thế nhưng lại cao hơn Hứa Tuấn Thiên. Bị cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm, Hứa Tuấn Thiên cảm giác có một loại áp bước vô cùng mạnh mẽ:

“Ta muốn có một đứa con nối dòng.”

Hắn nghe Y Ân nói như thế.

Con nối dòng…..

Đầu óc trống rỗng, hắn không rõ từ này với chuyện bọn họ đang nói có liên quan gì a.

“Tìm rất nhiều người, nhưng tất cả đều bị cơ thể mẹ bài xích. Nga, cơ thể mẹ chính là cái lọ lúc trước ngươi ở trong đó. Nó sẽ cải tạo cơ thể người được chọn, cho đến khi họ phù hợp để mang thai. Nhưng đáng tiếc, đã nhiều năm, nhưng chỉ có ngươi là phù hợp.”

“Vì thế….”

Hứa Tuấn Thiên cố gắng kiềm chế chính mình không lui về phía sau:

“Không, ta không hiểu ý của ngươi. Cái gì mà người được chọn, mang thai, những thứ này không hề quan hệ gì với ta.”

Hắn cười một chút:

“Ta bị ngươi đánh bại. Ngươi có thể giết chết ta, hoặc xem ta như hàng hóa mà bán đi. Như thế sẽ không có gì rắc rối.”

Y Ân lắc đầu, bước tới gần, nắm lấy cằm Hứa Tuấn Thiên:

“Hiện tại, ngươi là nô lệ của ta, phải hầu hạ, nghe theo lời ta.”

Y ngừng một chút, chăm chú nhìn ánh mắt nam nhân:

“Sau đó, sinh con nối dòng cho ta.”

Con ngươi Hứa Tuấn Thiên trong nháy mắt co rút lại, đấm mạnh một quyền:

“Con mẹ ngươi.”

Y Ân dễ dàng bắt được tay Hứa Tuấn Thiên, xoay ngược ra sau, chụp lấy thắt lưng hắn:

“Ngươi hẳn rất rõ ràng, chúng ra chênh lệch lớn cỡ nào. Ta chỉ dùng một ngón tay, cũng có thể đâm thủng đầu ngươi. Bất quá đối với giống cái, giống đực luôn nương tay.”

“Ngươi mới là giống cái….”

Phần eo bị siết chặt, Hứa Tuấn Thiên đau đến mức không thể nói ra lời.

Y Ân đặt ngón tay lên môi hắn: “Suỵt, ngươi phải sửa lại tính tình của mình. Tuy ta rất khoan dung, nhưng cũng không thể để ngươi liên tục khiêu khích quyền uy của ta. Đặc biệt, có một số từ phải kiêng kị.” Y đột nhiên mỉm cười: “Ta có thể dùng một ít phương pháp để dạy dỗ ngươi, bất quá ta nghĩ ngươi sẽ không muốn bị đối xử như vậy.”

Hứa Tuấn Thiên cắn răng. Y nói đúng, sức lực bọn họ quá chênh lệch. Y chỉ cần dùng một tay, cũng có thể khống chế khiến hắn không thể nhúc nhích. Như vậy lúc trước đánh nhau, không phải đều là đùa giỡn mình sao? Hứa Tuấn Thiên cảm thấy chính mình bị sỉ nhục.

“Buông ra.”

Hắn rầu rĩ nói.

Y Ân cũng không muốn bức bách hắn, liền buông lỏng tay:

“Đừng lo, ta sẽ tự mình dạy ngươi, để ngươi chậm rãi thích ứng với cơ thể dựng dục.”

“Ai cần ngươi dạy!”

Theo phản xạ lập tức cự tuyệt. Giống như một máy chiếu phim, tất cả những hình ảnh khủng bố trong đêm đó trong trí nhớ lập tức bùng phát ra. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, liên tục lui về sau, chỉ mong sao có thể cách Y Ân xa một chút.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .